Kiến Thức Cần Biết – Bánh đúc là món ăn dân dã có mặt ở khắp ba miền. Bánh đúc ăn mát, mịn, no bụng mà dễ tiêu, dễ làm, giá thành cũng rẻ. Tuy nhiên, bánh đúc ở mỗi miền có một hương vị khác nhau.
Cắt miếng bánh tùy theo ý mỗi người. Cho bánh ra dĩa, rắc tôm chấy (làm bằng tôm khô cho mềm, rồi bỏ vào máy xay nhuyễn , cho vào chút xíu bột màu đỏ, trộn đều lên rồi cho lên bếp rang tôm, cho chút dầu ăn và tiêu vào) cho hành lá vào dùng với nước mắm chua ngọt, đồ chua thái chỉ và ớt bằm.
Bánh đúc mặn được má làm từ bột gạo và bột năng, cứ hai phần bột gạo thì một phần bột năng. Bột được hòa tan với nước cốt dừa để tạo vị béo, thêm ít đường và muối cho vừa ăn, rồi đem lược lại, cho vào khuôn và hấp khoảng 45 phút. Khi hấp cứ 10 phút thì dùng đũa khuấy cho bột đều, làm khoảng 2 lần như vậy bánh sẽ không bị sống ở giữa. Bánh đúc để nguội, cắt miếng to, ăn với nước mắm, củ sắn xào, một ít rau dưa. Khi ăn sẽ cảm nhận được vị béo từ nước cốt dừa, vị cay cay, mằn mặn từ nước mắm, không bị ngán vì có rau.
Những buổi chiều mùa đông có nắng nhẹ ươm vàng trải dài dưới phố, được ngồi thưởng thức miếng bánh đúc chấm với nước mắm chua ngọt, kể ra đã thấy cồn cào trong bụng. Món ngon mà đậm chất dân dã!
Chàng thi sĩ trong tác phẩm của Nam Cao đã đứng tựa gốc dâu để ngắm cô thiếu nữ ăn bánh đúc “đôi môi tròn và đỏ tựa san hô sườn sượt, nước riêu chảy xuống cái cằm xinh xinh”, mà nghĩ ra không biết bao nhiêu là thơ. Dần dà, bánh đúc từ các chợ thôn quê đã du nhập vào thành phố.
Bánh đúc vốn là món ăn dân dã của con nhà nghèo. Tuổi thơ của nhà văn Nam Cao đầy ắp những kỷ niệm về món bánh bình dân “bột xay rất nhuyễn”, vôi bỏ vừa, mịn, chắc đấy mà không nồng chút nào, bẻ ra ăn với cá bống kho ráo nước… dầm tí tương cua thì thật tuyệt” này.
Nồi bánh dẻo quánh đặt trên lò, các bọt phồng sủi rồi vỡ òa như miệng núi lửa, bốc mùi thơm dịu. Người bán bánh gõ nhẹ là cả khối bánh dẻo ráo rơi xuống bát, tuyệt không dính vào muôi chút nào, thêm một thìa nhân như nhân bánh cuốn rồi thả rau mùi và chan nước chấm chua ngọt.
Cùng với bánh cuốn Thanh Trì, tiếng rao “Ai bánh đúc” đã trở nên quen thuộc trên mỗi nẻo đường Hà Nội. Các cô gái quê rảo chân khắp các phố phường Hà Nội, lúc lỉu đôi quang gánh với hai mẹt bánh đầy có ngọn. Bánh đúc được xắn thành từng miếng tròn bằng nắm tay, mầu trắng ngà điểm thêm mấy hạt lạc nâu hồng nom thật sướng mắt. Cái tên “bánh đúc” nghe thì thô nhưng hình thức lại tao nhã vô cùng.
Nhà văn Vũ Bằng đã không tiếc lời ca ngợi miếng bánh đúc “mặn mịn và bóng như da người phụ nữ vừa tắm xong”. So với các loại quà bánh khác, giá rẻ hơn tới chục lần. Bỏ ra dăm bảy nghìn là cả nhà được thưởng thức một bữa no nê bánh đúc.
Bánh đúc ăn lạ miệng, đắt khách, vốn chẳng là bao nên một vài người ở Hà Nội cũng xoay ra bán mặt hàng này. Bánh đúc ở phố Lê Ngọc Hân tương đối đặc biệt. Hương vị bánh đúc như làn gió đồng quê thổi man mát trong lòng thành phố. Đi xa, thỉnh thoảng nhớ về Hà Nội, nghĩ đến hương vị bánh đúc là lại muốn chảy nước miếng.
Ở Hà Nội bây giờ hàng bánh đúc nhiều, được bày bán khắp ngõ phố. Nhưng có lẽ bánh đúc ngon nhất phải kể đến những gánh bánh rong trên khắp 36 phố phường, mà chủ yếu là phố Hàng Đào, chợ Đồng Xuân… Bánh đúc được chào mời như bữa ăn lót dạ vào buổi sớm, hoặc như món quà vặt vào những buổi chiều có nắng ấm.
Xem nhiều video hay tại youtube KIẾN THỨC CẦN BIẾT
Kết nối trang facebook Kiến Thức Cần Biết.
Xem các bài viết các chuyên mục khác: